Câu chuyện đáng xấu hổ của
tôi tuy đã xảy ra khá lâu rồi nhưng khi nhắc lại hay thi thoảng bị các chị em
trong phòng trêu đùa tôi chỉ biết cúi mặt cười trừ.
>>>>meo chua ngu ngay
>>>>meo chua ngu ngay
Thời còn ở nhà với bố mẹ, được
thương yêu và che chở, tôi cũng không có thói quen sang nhà bạn này bạn kia
chơi hay ở lại ngủ qua đêm, tôi thích được ngủ một mình ở căn phòng rộng rãi với
chiệc giường lớn.
Tất cả đều phải thay đổi khi
tôi bước vào cánh của của giảng đường đại học, hồi ấy là tân sinh viên của trường
đại học điện lực, vì xa nhà đi học ròi vòng tay bao bọc của bố, mẹ tôi không
yên tâm để tôi thuê phòng ngoài cùng đám bạn rồi làm gì? Đi đâu?...không ai quả
lý. Nên ngày đưa tôi đi nhập học, bố cũng sắp xếp cho tôi ở tại kí túc xá của
trường. Luôn là một đứa con ngoài, tôi hài lòng với những gì bố mẹ đã lo lắng
và càng không muốn trái lời khiến bố mẹ buồn nên tôi chấp nhận những gì mà người
lớn đã sắp xếp.
Ở với cùng một người thì chỉ
cần chiều lòng một người nhưng tôi ở tới tận chín người khác có cả lớn tuổi, bằng
tuổi tôi.
N gay sau hôm đầu tiên tôi đến
ở, khi đi học về buổi tối trước khi ngủ chị tầng trên gọi tôi ra ngoài nói chuyện,
chị hỏi em có bị ngáy ngủ không, tôi trả lời dứt khoát không, thì chị góp ý rằng
em cố gắng học hành, xa nhà có gì buồn cứ tâm sự với chị, lúc ấy cả chị và tôi
đều nghĩ tôi ngáy là vì những ngày đầu vất vả, môi trường chưa quen nên tôi mới
bị như vậy...
Là con gái sống tập thể nhiều
người không tránh khỏi những va chạm, cãi vã thậm chí còn có nhiều trường hợp
không themfnois chuyện hay đếm xỉa với nhau nữa.
Ấy vậy mà sau chưa đầy một tuần
sống chung với mọi người, chưa làm được gì, chưa nói chuyện hay đi chơi nhiều,
có khi nhiều bạn còn không nhớ tên và biết quê tôi ở đâu thì tôi là cô giá bị cả
phòng ghét bỏ hoàn toàn, có người tốt thì nhẹ nhàng nói em cố gắng về hỏi bố mẹ
có biện pháp gì chữa được không? Còn người nặng lời thì khuyên tôi nên chuyển
phòng vì họ không chịu được nếu phải ngủ sau tôi.
Xa nhà lại cảm giác bị hắt hủi
và bắt nạt, tôi rất tủi thân và xấu hổ, càng cảm thấy có lỗi hơn khi sống trong
môi trường tập thể mà lại chẳng đóng góp được điều gì có ích. Nhiều đêm tôi trừn
trọc và cố gắng ngủ sau mọi người nhưng vô ích vì chín người còn lại có những
thời gian tắt đèn hoàn toàn khác nhau, tôi không đủ kiên nhẫn và quá mệt nên
nhiều lúc ngủ quên.
Sáng nào cũng nghe các chị
phàn nàn tôi đã tìm đủ cách thậm chí là ăn cả của quý của lợn, vì tôi nghe nói
đó là một cách chữa dân gian hiệu quả, nhưng không có tác dụng với tôi.
Những tưởng tôi chỉ có thể
thuê phòng riêng và ở một mình nhưng may thay một chị ở trong phòng đã gửi cho
tôi một đường link có bán thứ sản phẩm mà tôi cần. Đó là NOZOVENT một dạng thiết
bị chữa bệnh ngủ ngáy, tôi mua và sử dụng luôn và nó hoàn toàn đạt được hiệu quả
như trên website giới thiệu. Tôi không còn là tác nhân xấu của cả phòng nữa, mà
việc sử dụng thiết bị không ảnh hưởng gì đến sức khở hay gây bất cứ một cảm
giác khó chịu nào đối với tôi chua ngu ngay.
Cảm thấy thật vui vì tôi đã
có được giải pháp chữa lành căn bệnh quái ác, không làm ảnh hưởng đến người
khác và hơn hết tôi có thể lấy chồng rồi ^^ vì mọi người hay trêu con gái ngáy
to như tôi chỉ có Trư Bát Giới mói dám lấy về làm vợ thôi.
Thông tin liên hệ: